Thơ: Nguyễn Sỹ Tế
Các thế hệ trẻ sau này chắc ít có ai biết đến Nguyễn Sỹ Tế, một nhà thơ cũng là một nhà giáo dục của miền Nam trước kia. Chúng tôi đặc biệt giới thiệu đến các bạn một vài bài thơ của Nguyễn Sỹ Tế trong tập thơ „Khúc hát Gia Trung“ xuất bản năm 1994 tại Đức. Gia Trung là tên của một trại tù cải tạo thuộc tỉnh Gia Lai, cách thành phố Pleiku khoảng 60 cây số. Tập thơ này được dịch ra tiếng Pháp dưới tựa đề „Chant d’Ya“ xuất bản năm 1997 tại Hoa Kỳ. Những bài thơ trong Khúc Hát Gia Trung được sáng tác trong gần 12 năm tù đày, những bài thơ này không được chép xuống mà tác giả chỉ ghi trong trí nhớ và viết lại sau khi ông được trả tự do.
Những bài thơ trong Khúc Hát Gia Trung không có hơi hướm của sự oán thù, tuyệt vọng. Ngục tù không làm mất đi trái tim nhân hậu của một nhà giáo. Lời thơ, dù được sáng tác trong một khoảng thời gian dài u tối nhưng chỉ thoảng mang một nỗi buồn nhẹ nhè cùng với sự bình an xen lẫn với một chút thoát tục hòa điệu với sức sống kỳ diệu của thiên nhiên.
Phương Hải Tần
Giã từ thành quách hoang liêu,
Trăm năm để hận một chiều nước mây.
Mái sương chia nửa chốn này,
Nghe tâm tư động sáu giây nguyệt cầm.
Khúc nghê thường những huyễn âm,
Vành nôi ngọc thụ một mâm hoang đường.
Ðan thanh khép kín nẻo tường,
Bước chân hoang dại nhớ phương hải tần.
Lên cao giũ áo phong trần,
Xuống khe gột rửa nợ nần hôi tanh.
Một mùa xuân thật hiền lành
Cỏ cây dệt mộng áo xanh trong đời.
Phiêu
Cỏ rêu nở nụ hoa vàng
Một con suối nhỏ lang thang trong rừng.
Khói tuôn mép rẫy ngập ngừng
Ðôi ba mái lá ngủ lưng chừng đồi
Non mờ chắn lối xa xôi,
Bốn phương mây trắng, một trời hoang liêu.
Gió lên thung đã rất chiều,
Nhân sinh trọn một chữ „phiêu“ vô tình!
Cơ Hội Cuối
Rừng núi bao la toàn khối nặng
Lạnh lùng che khuất cả trời xa
Sườn non bỗng thấy, trên màu lá,
Ngói đỏ nhô lên một mái chùa.