Archiv der Kategorie: Thơ từng ôm

Trái tim của Thượng Đế

Thơ: Tagore

Dịch từ văn bản bằng tiếng Đức “Das Herz Gottes“ của Richard Reschika


Xin hỏi Thượng Đế

Thượng Đế ơi, từ bao nhiêu kiếp,
Ngài đã gửi sứ giả đến thế giới tàn nhẫn này
để rao truyền lời dạy:“Hãy tha thứ tất cả.
Yêu thương tất cả. Hãy gột sạch những vết nhơ hận thù màu đỏ máu trong trái tim Ngươi. 

Làm theo lời Ngài, ôi quá tuyệt vời;
thế nhưng hôm nay – một ngày thật xấu –
vị sứ giả đến trước cửa
đã không được chào đón và bị đuổi xua.

Sao con không nhìn thấy,
kẻ yếu bị hủy diệt bởi lớp vỏ đạo đức giả tạo
của những thế lực bạo tàn?

Sao con không nghe tiếng của công lý
yếu ớt khóc than trong cô đơn
khi đối diện với cuồng phong bạo lực?

Sao con không nhìn thấy
tuổi trẻ vô tư
sống khốn khổ đến điên dại,
đâm sầm vào vách đá vô tâm?

Hôm nay tiếng nói con tắt nghẹn
lời ca câm nín
và thế gian chìm vào bóng tối
giam hãm trong một giấc mơ buồn;
con xin hỏi Thượng Đế, đầm đìa giọt lệ:
Ngài có tha thứ cho chính mình không,
thậm chí, Ngài có thương được kẻ
đầu độc bầu không khí
và dập tắt đi ánh sáng của Ngài không?


Lời cầu nguyện

Xin cho con lòng can đảm lớn để thương yêu,
đây lời cầu nguyện của con – lòng can đảm
để nói, để làm và để buồn đau theo ý của Ngài,
để buông bỏ tất cả và để bị bỏ rơi.
Xin hãy cho con sức mạnh trên con đường nguy hiểm này,
hãy ban cho con nỗi đau và giúp con có lòng vị tha
để mỗi ngày vì Ngài mà hiến tặng.

Xin cho con niềm tin lớn vào tình thương
đây là lời cầu nguyện của con – niềm tin,
ở sự sống trong cái chết,
ở sự thành công trong thất bại, ở quyền lực tiềm tàng trong vẻ đẹp mong manh,
ở sự tôn nghiêm để chấp nhận khổ đau mà không hề than thở.


Giải thoát

Giải thoát nào có nghĩa là từ bỏ!
Con cảm nhận được vòng tay ôm ấp của Tự do
trong hàng ngàn ràng buộc của Hạnh phúc.
Ngài luôn hứa mang cho con rượu mới cất
muôn màu muôn vị,
rót đầy tận miệng bình đất nung này.

Vũ trụ con sẽ thắp lên muôn ngàn ngọn nến
từ lửa của Ngài và
dâng chúng lên bàn thờ mang dấu ấn Ngài.

Không, con sẽ không bao giờ
đóng cửa giác quan
Hạnh phúc được nhìn thấy,
được nghe và được xúc chạm
sẽ làm thành Hạnh phúc của Ngài.

Vâng, tất cả những ảo tưởng con
sẽ bốc cháy tan trong Hạnh phúc huy hoàng,
và tất cả ước mơ con
sẽ chín ngọt trái Yêu thương.

Dòng sinh mạng

Cùng một mạch sống,
ngày đêm chảy trong huyết quản con,
đang luân lưu qua thế gian
trong một vũ điệu nhịp nhàng.

Cũng là sự sống ấy,
nhờ bụi đất thế gian
cuồn cuộn trong từng cọng cỏ
rồi trào dâng trong từng nụ hoa, chiếc lá.

Cũng là sức sống ấy
đong đưa trong chiếc nôi Uyên nguyên
của tử-sinh và thủy triều lên xuống.

Thế giới Sinh động ấy
con đã chạm vào một cách tuyệt vời
bằng thân thể mình.
Và vinh dự làm sao:
Một phần của Nhịp sống ngàn xưa
đang nhịp nhàng điệu vũ trong con.


Báu vật

Con biết, rồi có một ngày
con sẽ không còn nhìn thấy thế gian này
sự sống lặng lẽ rời đi
và bức màng cuối cùng buông xuống.

Nhưng khi đêm về các vì sao vẫn lấp lánh,
bình minh vẫn luôn ló dạng
và thời khắc,
vui buồn thay phiên nhau
như sóng biển xuống lên.

Nghĩ đến ngày kết thúc
ranh giới hiện tại vỡ tan
trong ánh sáng của cái chết con thấy thế giới của Ngài
với những báu vật không cần ai canh giữ
Những nơi tầm thường nhất thật tuyệt vời  
những sự sống nhỏ bé nhất thật quý giá.

Những gì con khát khao mà không có được
hay những gì con nhận được – hãy để qua đi.
Xin cho con chỉ thật sự có được những thứ
con vẫn luôn xem thường và hất hủi.

Khúc Hát Gia Trung

Thơ: Nguyễn Sỹ Tế


Phương Hải Tần

Giã từ thành quách hoang liêu,
Trăm năm để hận một chiều nước mây.
Mái sương chia nửa chốn này,
Nghe tâm tư động sáu giây nguyệt cầm.
Khúc nghê thường những huyễn âm,
Vành nôi ngọc thụ một mâm hoang đường.
Ðan thanh khép kín nẻo tường,
Bước chân hoang dại nhớ phương hải tần.
Lên cao giũ áo phong trần,
Xuống khe gột rửa nợ nần hôi tanh.
Một mùa xuân thật hiền lành
Cỏ cây dệt mộng áo xanh trong đời.


Phiêu

Cỏ rêu nở nụ hoa vàng
Một con suối nhỏ lang thang trong rừng.
Khói tuôn mép rẫy ngập ngừng
Ðôi ba mái lá ngủ lưng chừng đồi
Non mờ chắn lối xa xôi,
Bốn phương mây trắng, một trời hoang liêu.
Gió lên thung đã rất chiều,
Nhân sinh trọn một chữ „phiêu“ vô tình!


Cơ Hội Cuối

Rừng núi bao la toàn khối nặng
Lạnh lùng che khuất cả trời xa
Sườn non bỗng thấy, trên màu lá,
Ngói đỏ nhô lên một mái chùa.

Ngày của Mẹ

Thơ: Trụ Vũ

Giữa Trụ Vũ và thầy Nhất Hạnh có một mối giao tình. Năm 1949, Trụ Vũ và thầy Nhất Hạnh, hai nhà thơ trẻ, đã gặp nhau tại chùa Giác Nguyên ở Khánh Hội. Trụ Vũ cảm hứng kịch thơ „Tiếng Địch Chiều Thu“ của thầy Nhất Hạnh và làm một bài thơ tặng thầy có tựa là Thi Tứ và đề tặng: tặng Nhất Hạnh để bắc cầu thông cảm giữa Đạo và Thơ

(Trụ Vũ)

Bài thơ này Trụ Vũ viết cho mẹ. Mẹ là thơ, là hoa cúc vàng trong sương mưa, là màu nâu quê hương, là trăng tròn tháng bảy, là lửa trong tim con, v.v…

Ngày của Mẹ

ai bảo em cuộc đời không đẹp
khi nhân gian còn phiếm xuân cầm
ai bảo em cuộc đời không đẹp
khi em còn có mẹ trong tâm

ai bảo em…bảo rằng vũ trụ
chỉ bâng quơ…cái sự tình cờ
không, có Mẹ trong trời đất chứ!
để cho mình mãi mãi như thơ

vâng thơ đấy, chính là thơ đấy!
cả đất trời là cả tình yêu
từng hạt cát, bông lau, cành sậy…
bao trang nghiêm cho bấy yêu kiều

hôm nay đã vào thu…tháng bảy
hỏi ngoài kia có gió may không?
không có gió hoa vàng vẫn vậy
vẫn ngân nga những tiếng tơ đồng

thấy hoa cúc tưởng hình dung mẹ
hoa cúc vàng thấm hạt sương mưa
trong ý gió niềm sương lặng lẽ
nghe lung linh bóng mẹ“giao thừa“

trên hoa cúc một bầu trời rộng
trải vô cùng cái bóng cao xanh
bên hoa cúc một bàn tay mộng
năm ngón xòe nụ bưởi long lanh

bên sắc thắm có màu nâu nhỉ
màu nâu non đời mẹ quê hương
từ vạn cổ bên bờ sông Nhị
áo mẹ quê đã ngát thiên trường

ai bảo em cuộc đời không đẹp
khi nhân gian còn bóng mẹ hiền
khi cánh quạt non đoài đã khép
giữa đêm rằm tháng bảy, trăng lên

quê ta đó, một vừng trăng ngọc
trên cành dâu, trăng sáng, em ơi
không biết chữ mà nghe biết đọc
bao Vu Lan cho bấy nụ cười

ai bảo em bảo rằng vũ trụ
chỉ tình cờ ta gặp nhau đây
không, có mẹ trong trời đất chứ!
cho đôi ta vĩnh viễn sum vầy

trăng tháng bảy gương tròn bóng mẹ
(mà tháng nào trăng chẳng tròn gương)
quê ta đó, một trời hoa lệ
bao nhiêu trầm cho bấy nhiêu hương

nhớ cái thủa tiên rồng gặp gỡ
bước cha hùng như nhịp triều xuân
trên đỉnh núi Ba Vì hoa nở
áo mẹ ngời thông điệp tường vân

khắp vũ trụ thảy ngời thông điệp
kể tự ngày tiên gặp rồng kia
mỗi con bướm, sâu, từng địa huyệt
thảy hoan ca điệp khúc Ba Vì

mẹ như thế! như rằm tháng bảy
như hoa vàng tháng bảy, như mưa
ôi những hạt mưa lành thủy đại
rưới thiên hoa nhuận khắp chân thừa

mẹ như thế! như rằm mọi tháng
và như đêm, đêm của vì sao
của Nguyên Lý Hòa Hài tỏa rạng
khắp thiên hà: diễm lệ chiêm bao

cái nguyên lý của tình yêu ấy
của trái tim mẹ ấm mười phương
không có mẹ, sao trời xanh vậy
có trời xanh để có hoa hường

ôi những cánh hoa hường của mẹ
của ngày rằm tháng bảy Vu Lan
ngày mẹ đấy! nhớ về em nhé!
Và nhớ cài hoa nhé, em ngoan!

ngày mẹ đấy! nhớ về em nhé!
ôi cái ngày đẹp nhất bình sinh
hoa mẹ đấy! cài lên áo nhé!
cài nghe em, giữa trái tim mình!

hoa cẩm chướng hai màu: một đỏ
dành cho ai còn mẹ trên đời
và một trắng dành cho ai đó
mất mẹ rồi, trọn kiếp mồ côi!

sung sướng nhỉ! những người còn mẹ
còn mẹ, em còn cả đất trời
đau đớn nhỉ! những người mất mẹ
mất mẹ là mất hết, em ơi!

hoa cẩm chướng hai màu: trắng đỏ
ôi, hai màu cao quí vô song
đó, tặng phẩm của tình yêu đó
dành cho ai có mẹ trong lòng

dù còn mẹ, hay dù mất mẹ
thì em ơi, em vẫn là con
xin ấp ủ trọn đời, em nhé!
bóng mẹ hiền giữa trái tim son

xin mãi mãi là con của mẹ
phải không em, như thế trọn đời
xin mãi mãi vẫn là đứa trẻ
và, không bao giờ cả, mồ côi

nếu mẹ có vườn dâu khuất bóng
thì, trong ta, mẹ vẫn còn đây
trong ngọn lửa tình con nóng bỏng
mẹ thương yêu vĩnh viễn sum vầy

như thế đấy, cái ngày của mẹ
nó kéo dài suốt cả đời ta
hạt châu vẫn kết tinh từ lệ
cho trong ngần nụ tuyết liên hoa

ai bảo em cuộc đời không đẹp
khi nhân gian còn phiếm xuân cầm
ai bảo em cuộc đời không đẹp
khi em còn có Mẹ trong tâm!…

Tôi thấy em nơi sân nghèo cô nhi viện

Thơ: Nhất Hạnh

Một bài thơ ít được nhắc đến, không phổ thông như những bài thơ nổi tiếng khác của Thầy như: Trường ca Avril, Bướm bay vườn cải hoa vàng, Tìm nhau, Trời phương ngoại, Một mũi tên rơi hai cờ huyễn tượng hay Bên mé rừng đã nở rộ hoa mai, v.v…

Bài thơ không diễn bày những tuệ giác thâm sâu thường thấy trong những bài thơ của Thầy, Tôi thấy em nơi sân nghèo cô nhi viện ướt đẫm tình thương và tình người. Ở đây không có hình ảnh của một thiền sư mà chỉ có sự gặp gỡ ngắn ngủi đầy thương cảm giữa hai thế hệ. Cuộc gặp gỡ không nhiều lời nói, nhưng trong tim trào dâng cảm xúc rất con người. Cái hổ thẹn, cái cảm giác bất lực của thế hệ trước. Cái cảm giác buồn tủi, cái mong manh của thế hệ sau. Khiến người ta muốn khóc! Điều gì“gần như niềm tuyệt vọng“đó làm trái tim đau thắt và đồng thời cũng khơi dậy mối ưu tư về chiến tranh và số phận con người.

Em vẫn tinh khôi

Thơ: Mộc Lan

Tôi và chị dạo chơi trong một buổi chiều cuối xuân, khi không còn những bông hoa ca hát ven đường, chỉ có vài ngọn gió vi vu, đủ để nghe thong thả. Chị ngỏ lời nhờ tôi viết lời tựa cho tập thơ đầu tiên của chị. Chà khó ghê! Chữ nghĩa không có, làm sao để giới thiệu được những lời thơ đẹp mà tôi đã từng mến mộ. Thôi thì cứ viết, như thể chị để gió lật từng trang thơ vậy.

Thơ của chị đến từ rất thật, rất tự nhiên, tôi biết chị khi còn là một cô bé nhà quê tay lấm bùn, rồi trở thành một xuất sĩ. Chị sống và thực tập rất hết lòng … thơ ra từ đó. Rằng ai đã từng một lần ghé qua chắc cũng khó quên những lời thơ mộc mạc, chân thật, khi lành như mưa xuân, khi trong như giọt sương buổi sớm. Thơ chở bốn mùa rực rỡ, thơ mang tiếng cười rộn vui, thỉnh thoảng cũng có những giọt nước mắt trên mi nhưng rất ngọt ngào.

Tôi nói, đến để “ngắm” thơ chị, vì rằng khi đọc những giòng thơ tôi có cảm tưởng mọi cảnh vật như hiện ra trước mắt. Như được cùng chị dạo chơi trên đồi cỏ xanh của ngày tháng tư, hay cùng chị nhặt lá thu rơi ép vào trang vở, để khi thu khép lại rồi, vẫn còn nghe thu chín mênh mang.

“Em cất dấu mùa thu trong trang vở

Còn trinh nguyên màu lá đẹp thắm xinh

Em gom nắng nhét đầy bao kẽ hở

Cho mùa đông nắng ấm vẫn nguyên lành”.

Những dòng thơ của chị đã mang cuộc sống bay vút lên cao…mong những ai tình cờ đọc nó đều hưởng được những giây phút trở về nhẹ nhàng, yêu thương.

 Thảo Nhi

Vườn chiều vắng bóng ai?

Tới lui, lui tới lòng vòng
Cải gieo mấy luống cà trồng mấy cây
Rau răm, diếp cá sum vầy
Mà khu vườn nhỏ từ đây vắng người
Rau răm chợt tắt tiếng cười
Bí, bầu, mướp cũng nửa vui nửa buồn
Mong thằng dế nhủi buồn luôn
Để cho nó khỏi phá vườn chúng ta
Người đi cây cỏ rụng hoa
Còn tôi tuy cũng hát ca bình thường
Tuy rằng xa cách người thương
Nhưng đường chân lý ta thường có nhau
Mỗi ngày sách nước tưới rau
Nhớ người ta nói vài câu khôi hài
Từ đây trong chuỗi ngày dài
Vườn chiều đã vắng bóng ai ra vào?

                                             Mộc Lan

Hội ngộ

Chén trà nóng sáng nay
Xanh như thảm cỏ ngày tháng tư
Khói bóc từng ngụm
Rộn ràng bay
Như mây theo gió về đầy không gian
Phút bình an
Trang lòng còn vẹn
Trong khoảnh khắc này
Tin yêu hy vọng xum vầy nguyên sơ
Nắng mưa về tụ lời thơ
Chén trà hội đủ duyên vừa xuất thân
Cõi tâm ấy
Từ vô thỉ vốn trong ngần
Long lanh tựa hạt sương

                             Mộc Lan

 

Thơ và bạn

Thơ: Chân Tuyết Nghiêm

Cám ơn thơ đã vẽ nên bức tranh nhiều màu sắc cho cuộc đời tôi sáng đẹp, thanh cao. Thơ đã thâu gom tất cả những hình ảnh đẹp nhất trong cuộc đời tôi may mắn được tận hưởng – những dòng sông, những chiếc lá thu đỏ thắm, những bông tuyết rơi nhẹ nhàng, núi đồi chập chùng hùng vĩ,

Cám ơn thơ đã cho những âm thanh trở thành tuyệt tác – tiếng gió, tiếng mưa, tiếng chim ca, tiếng pháp âm vang dội trầm hùng từ thâm sâu suối nguồn tỉnh thức.

Cám ơn thơ đã lưu lại những khoảnh khắc thiên thu của tình thầy trò, tình đệ huynh bằng hữu, tình nhân loại trong niềm thương trắc ẩn bình an.

                                                Chân Tuyết Nghiêm

Tình thương của đám mây

Em hãy cứ thương,
nhưng xin đừng nắm bắt
Anh hãy cứ thương,
nhưng xin chớ giữ cho riêng mình
Bởi vì tôi là muôn trùng vũ trụ
Là hạt sương buông,
Là mây trắng thong dong.
Tôi có mặt đây, đến đi trong trời đất
Hãy để tôi là khu vườn của chim ca
Khúc tự do xin cùng người đi tới
Tình thương tôi đã là cả cuộc đời.

Làng Mai Pháp, tháng 1/2012

Hương của núi

(Ngày thứ nhất trên xứ núi)
Ai đưa mây về trên đỉnh núi?
Ngửi hương ban mai
Đón nắng đầu ngày.
Ai đưa mây về trên đỉnh núi?
Ngắm thời gian từng giọt lặng lẽ say.
Mắt ơi ôm lấy trời mây
Tóm thâu cả lòng phố núi
Tiếng chuông ngân chuyển mình đêm tối
Biển sao khuya tan đất quan san.
Mây ngồi thở gió thênh thang
Núi đứng lặng trời tịch tĩnh
Ôi biêng biếc rừng cây hương thanh tịnh
Nhả khói sương hoá hồn núi hữu tình.

Mont Blanc, tháng 9.2011