Thơ: Nhất Hạnh
Một bài thơ ít được nhắc đến, không phổ thông như những bài thơ nổi tiếng khác của Thầy như: Trường ca Avril, Bướm bay vườn cải hoa vàng, Tìm nhau, Trời phương ngoại, Một mũi tên rơi hai cờ huyễn tượng hay Bên mé rừng đã nở rộ hoa mai, v.v…
Bài thơ không diễn bày những tuệ giác thâm sâu thường thấy trong những bài thơ của Thầy, Tôi thấy em nơi sân nghèo cô nhi viện ướt đẫm tình thương và tình người. Ở đây không có hình ảnh của một thiền sư mà chỉ có sự gặp gỡ ngắn ngủi đầy thương cảm giữa hai thế hệ. Cuộc gặp gỡ không nhiều lời nói, nhưng trong tim trào dâng cảm xúc rất con người. Cái hổ thẹn, cái cảm giác bất lực của thế hệ trước. Cái cảm giác buồn tủi, cái mong manh của thế hệ sau. Khiến người ta muốn khóc! Điều gì“gần như niềm tuyệt vọng“đó làm trái tim đau thắt và đồng thời cũng khơi dậy mối ưu tư về chiến tranh và số phận con người.
Tôi thấy em nơi sân nghèo cô nhi viện
Hai mắt em buồn
Chứa đầy tủi hận
Khi thấy tôi
Em quay mặt nhìn nơi khác
Bàn tay em vẽ những vòng tròn loanh quanh trên mặt đất
Tôi nào dám hỏi ba má em đâu
Tôi nào dám khơi động nguồn mạch thương đau
Tôi chỉ muốn chuyện trò chốc lát
Cười nói đôi câu
Ngồi với em một phút
Cho em vơi chút u sầu
Đất nước cùng chung số phận
Em hãy mở miệng cười
Để cho nhau hy vọng
Thế hệ các em
Chưa đầy năm tuổi trên đầu
Đã thấy tan tành hoa mộng
Cuộc đời xô về hung hãn cuồng bạo
Khổ lụy vì đâu
Thế hệ chúng tôi kém hèn gây nên nông nổi
Lát nữa rồi tôi đi
Để em ở lại sân nghèo cô nhi viện
Hai mắt của em buồn
Tôi đi
Em trở về góc sân quen thuộc
Và ngón tay em lại vẽ những vòng thương đau trên mặt đất.